Thursday, September 15, 2011

Người thương phế binh Nha Kỹ Thuật lãng quên.


Năm xưa chồng tôi là người lính, 
Nơi vùng lửa đạn,
Mồ hôi anh đã đổ, 
Từ Hố Bò Bình Dương,
Bình Long,
Đến Thừa Thiên,
Quảng Trị. 
Rồi một ngày anh gục ngã,
Tại chiến trường Tây Ninh.
Tôi góa phụ xuân xanh,
Con thơ chưa tròn tuổi,
Tiễn đưa anh lần cuối,
Về nghĩa trang quân đọi Biên Hòa
Đã bao nhiêu năm qua,....
Bây giờ,
Tôi ở nơi xa,
Đã có cuộc đời khác.
Nhưng đôi lúc nghĩ đến anh tôi vẫn khóc,
Thương tiếc xa xăm.
Tôi về tìm mộ bia anh giữa chập chùng cỏ dại cây hoang,
Để thắp một nén nhang,
Nhớ người lính của một thời chinh chiến,
Nhớ người chồng của một thuở gối chăn.
Năm xưa chồng tôi là người lính,
Một lần hành quân,
Anh đã bị thương,
Máu anh loang ướt vạt cỏ ven đường.
Ôi, mảnh đất không tên,
Đã giữ chút máu xương người lính trẻ.
Đã bao nhiêu năm qua,
Bây giờ,
Anh thương binh tàn tạ.
Sống trên quê hương đôi khi vẫn thấy mình xa lạ,
Bạn bè anh,
Kẻ mất người còn,
Kẻ quên người nhớ,
Kẻ vô tình giữa dòng đời vất vả.
Năm xưa chồng tôi là người lính,
Nồng nhiệt tuổi đôi mươi,
Lần đầu tiên ra chiến trường,
Anh mất tích không tìm thấy xác.
Mẹ anh khóc cạn khô dòng nước mắt,
Lòng tôi nát tan.
Đã bao nhiêu năm,
Vẫn không có tin anh,
Anh ơi,
dù quê hương mình đã hết chiến tranh,
Tàn cơn khói lửa,
Nhưng không phải là một quê hương như anh ước mơ.
Anh đã biết chưa?
Hỡi người tử sĩ không tên không một nấm mồ.!!!
Năm xưa chồng tôi là người lính,
Sống sót trở về sau cuộc đao binh,
Sau những tháng năm tù tội,
Bây giờ anh không còn trẻ nữa.
Lìa xa quê hương,
Sống ở xứ người.
Những năm thánh chinh chiến đã đi qua,
Nhưng vết thương đời còn ở lại,
Trong lòng anh,
Trong lòng những người lính năm xưa.
Nguyễn Thị Thanh Dương



 Người thương phế binh Nha Kỹ Thuật lãng quên.

Thời gian dài trôi qua, tình cờ người em lên mạng thấy lại hình ảnh Nha Kỹ Thuật, tấm hình một người cầm cây AK đứng phía trước và một người phía sau với ghi chú Hoàng Hồng, có phải Trung Sỉ Nhất Hoàng văn Hồng trưởng Toán 718 thuộc đoàn Công tác 71, nhìn tấm hình mà cứ ngỡ là giấc mơ, tuy thời gian chồng chất nhưng nét mặt của người Trường toán năm xưa vẫn hằn sâu trong tâm trí, cô em tiếp tục tìm kiếm e-mail và đây rồi số điện thoại liên lạc, trưa hôm nay nhất định phải gọi, bên kia đường giây đúng rồi, bắt gặp tần số PRC-25 của Nha Kỹ Thuật mừng quá, giọng nói bắt đầu lặp bặp, nói không nên lời, giấc mơ nay trở thành sự thật, người trả lời biết cả địa danh Bạch Mả, Cầu Hai, Đá Bạc, biết cả Trung Tá Thiện, Thiếu Tá Triều, rồi tiếp tục, Trung Sĩ Châu què, Trung Úy Doanh, Thiếu Úy Tố, Thiếu Úy Giỏi rồi Chuẩn Úy Nguyễn Ngọc Á toán bị bắt tù binh cùng lúc tôi bị thương, Trung  Úy Hoan (Quan) từ Chiến Đoàn 1 về, Trung Úy Phạm Ngợi, Trung Sỉ Nguyễn Đăng Hà cùng quê Quãng Trị và cả mấy chục Trung Sĩ ra trường từ Đồng Đế về NKT,  38 năm từ tháng 6 năm 1973 lúc bị thương xong, những ngày tang bồng hồ thỉ chấm dứt kể từ đây, rời bỏ Hải Lăng vùng địa đầu Quảng Trị, những ngày tháng dài nằm tại Bệnh Viện Nguyễn Tri Phương sau ve Benh Vien Duy Tan Đà Nẵng, rồi tháng 3 năm 1975 chụp đến, trong lúc chờ đợi Hội Đồng Y Khoa giám định phân loại để giải ngủ, thành phố Đà Nẵng mất, thật nhanh và tức tưởi, cố gắng tìm phương tiện qua Sơn Chà may ra còn lô an ủi, chạy thẳng vào Đoàn nhìn cảnh tan hoang, trống vắng và tức tưởi, mấy người dân trong vùng cho biết, Đoàn mới di tản ngày hôm qua, lúc này tâm trí thật tuyệt vọng bèn nghĩ đến quyên sinh và ước ao có một trái lựu đạn giải quyết nhanh và gọn gàng vô cùng. Nhưng đó cũng chỉ là mơ tưỡng, 36 năm dài đời sống ngoài Trung thật khó khăn mang nhãn hiệu Thương Phế Binh Biệt Kích Ngụy, Sơn Chà, Đà Nẵng, Quảng Trị không nơi nào được yên thân, bèn tìm đường xuôi Nam, nằm tại Đồng Nai đến nay cũng đã mấy chục năm qua hát bản Ngày Trở Về có anh thương binh chống nạn ...... anh thương binh nay có kèm theo chử Ngụy .
Mấy hôm nay điện thoại tới tấp, anh em Bên Mỹ, bên Việt nam vui mừng và nghẹn ngào đôi khi muốn nói lên điều gì đó và tiếng nấc che lấp cả tâm tư, nghẹn ngào rồi mất đường giây.
Cho tôi được cám ơn tất cả quý Niên Trưởng, Chiến Hũu, quý anh chị trong Đại gia đình Nha Kỹ Thuật còn nhớ đến thằng em để lại một phần thân thể mình bồi đắp cho quê hương khói lữa và điêu tàn.
Những ngày còn lại xin một lần được ghi nhớ ân tình quý báu mà quý vị đã trao.

Xin nguyện cầu an lành và bình an đến với tất cả.

Người Thương Phế Binh Đoàn Công Tác 71

No comments:

Post a Comment